Bài ca dao về HOA SEN mà có lẽ ai là người
Việt Nam đều yêu thích và thuộc lòng và đã
được đưa vào SÁCH GIÁO KHOA.Thế mà có
một lúc(cách đây khá lâu)
Phùng Quán bỗng "xuất thần"làm một bài HOA SEN khác và đòi đuổi những câu thơ "phản trắc" của bài ca dao quen thuộc ra khỏi kho tàng CA DAO VIỆT NAM ! Tôi đã đọc một số những bài bình luận "nảy lửa" giữa các tác giả về bài HOA SEN của Phùng Quán .Nhân đây cũng nói lên ý kiến của mình qua bài HOA SEN của mình.Đăng kèm theo là bài HOA SEN của Phùng Quán (bài này chỉ giới văn chương mới quan tâm còn nhiều người không biết đến)
Mời các bạn cùng đọc và cho cảm nhận.
Đây là bài của tôi:
HOA SEN
"Nhị vàng, bông trắng, lá xanh"
Bài ca dao tựa bức tranh tuyệt vời !
Mượn sen để nói đến người
Từ bùn sen mọc để ngời sắc hương
Dám đâu sen lại coi thường
Bùn đen dưới đáy là phường tanh hôi
Câu: "gần"... "mà chẳng"... than ôi!
Không thấu cảm sẽ có người hiểu sai
Cụ Phùng Quán đấy chứ ai
Đọc bài của cụ thấy gai cả người !
Tuy nhiên chớ có vội cười
Cũng nên suy ngẫm để rồi lọc ra
Nên hiểu theo ý của ta
Để đừng ngộ nhận kẻo mà phân tâm
Hoa gì đẹp nhất trong đầm
Bao đời chắc mãi khen thầm hoa sen
Mời các bạn đọc bài HOA SEN sau đây của Phùng Quán và các bài bình luận nảy lửa theo các đường link ở cuối bài .Các bạn hãy đọc kỹ và cho ý kiến riêng của mình nhé.Các bạn cũng có thể sáng tác một bài HOA SEN theo cảm thức của mình.
HOA SEN
Tác giả: Phùng Quán
"Trong đầm gì đẹp bằng sen
Lá xanh bông trắng lại chen nhị vàng
Nhị vàng bông trắng lá xanh
Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn "
Mặc cho câu ca được cả nước lưu truyền
Và đời vẫn tin là ca ngợi phẩm chất của sen.
Nhưng tôi không thể nào tin được
Câu ca này gốc gác tự nhân dân
Bởi câu ca sặc mùi phản trắc
Của những phường bội nghĩa vong ân !
Vốn con cái của giai cấp cùng khổ
Chúng chòi lên cuộc đời quyền lực vàng son
Nghĩ đến cha mẹ chúng xấu hổ
Chúng mưu toan giấu che từ bỏ
Nói xa gần chúng mượn chuyện sen
....Nhị vàng bông trắng lá xanh
Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn
Tất cả là trong cái chữ " gần "
Chỉ một chữ mà ta thất gan thấu ruột
Những manh tâm bội nghĩa vong ân.
Bùn với sen đâu phải chuyện gần ?
Chính là sen mọc lên từ trong đó
Gốc của sen là thăm thẳm bùn đen
Nhị vàng, bông trắng, lá xanh...
Tất cả, tất cả, tất cả !...
Là do bùn hôi nuôi dưỡng
Ngay cả hương thanh khiết ta đặt lên bàn thờ cúng
Cũng là xương thịt của bùn tanh !
Như nhân dân
Gian truân, thầm lặng, vô danh
Đã sinh ra vĩ nhân, anh hùng, nghệ sĩ...
Nhân danh bùn
Nhân danh sen
Tôi đề nghị:
Đuổi câu phản trắc này khỏi kho báu dân gian !
1)http://lm.facebook.com/l.php…
2)http://lm.facebook.com/l.php…
3)http://lm.facebook.com/l.php…
Việt Nam đều yêu thích và thuộc lòng và đã
được đưa vào SÁCH GIÁO KHOA.Thế mà có
một lúc(cách đây khá lâu)
Phùng Quán bỗng "xuất thần"làm một bài HOA SEN khác và đòi đuổi những câu thơ "phản trắc" của bài ca dao quen thuộc ra khỏi kho tàng CA DAO VIỆT NAM ! Tôi đã đọc một số những bài bình luận "nảy lửa" giữa các tác giả về bài HOA SEN của Phùng Quán .Nhân đây cũng nói lên ý kiến của mình qua bài HOA SEN của mình.Đăng kèm theo là bài HOA SEN của Phùng Quán (bài này chỉ giới văn chương mới quan tâm còn nhiều người không biết đến)
Mời các bạn cùng đọc và cho cảm nhận.
Đây là bài của tôi:
HOA SEN
"Nhị vàng, bông trắng, lá xanh"
Bài ca dao tựa bức tranh tuyệt vời !
Mượn sen để nói đến người
Từ bùn sen mọc để ngời sắc hương
Dám đâu sen lại coi thường
Bùn đen dưới đáy là phường tanh hôi
Câu: "gần"... "mà chẳng"... than ôi!
Không thấu cảm sẽ có người hiểu sai
Cụ Phùng Quán đấy chứ ai
Đọc bài của cụ thấy gai cả người !
Tuy nhiên chớ có vội cười
Cũng nên suy ngẫm để rồi lọc ra
Nên hiểu theo ý của ta
Để đừng ngộ nhận kẻo mà phân tâm
Hoa gì đẹp nhất trong đầm
Bao đời chắc mãi khen thầm hoa sen
Mời các bạn đọc bài HOA SEN sau đây của Phùng Quán và các bài bình luận nảy lửa theo các đường link ở cuối bài .Các bạn hãy đọc kỹ và cho ý kiến riêng của mình nhé.Các bạn cũng có thể sáng tác một bài HOA SEN theo cảm thức của mình.
HOA SEN
Tác giả: Phùng Quán
"Trong đầm gì đẹp bằng sen
Lá xanh bông trắng lại chen nhị vàng
Nhị vàng bông trắng lá xanh
Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn "
Mặc cho câu ca được cả nước lưu truyền
Và đời vẫn tin là ca ngợi phẩm chất của sen.
Nhưng tôi không thể nào tin được
Câu ca này gốc gác tự nhân dân
Bởi câu ca sặc mùi phản trắc
Của những phường bội nghĩa vong ân !
Vốn con cái của giai cấp cùng khổ
Chúng chòi lên cuộc đời quyền lực vàng son
Nghĩ đến cha mẹ chúng xấu hổ
Chúng mưu toan giấu che từ bỏ
Nói xa gần chúng mượn chuyện sen
....Nhị vàng bông trắng lá xanh
Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn
Tất cả là trong cái chữ " gần "
Chỉ một chữ mà ta thất gan thấu ruột
Những manh tâm bội nghĩa vong ân.
Bùn với sen đâu phải chuyện gần ?
Chính là sen mọc lên từ trong đó
Gốc của sen là thăm thẳm bùn đen
Nhị vàng, bông trắng, lá xanh...
Tất cả, tất cả, tất cả !...
Là do bùn hôi nuôi dưỡng
Ngay cả hương thanh khiết ta đặt lên bàn thờ cúng
Cũng là xương thịt của bùn tanh !
Như nhân dân
Gian truân, thầm lặng, vô danh
Đã sinh ra vĩ nhân, anh hùng, nghệ sĩ...
Nhân danh bùn
Nhân danh sen
Tôi đề nghị:
Đuổi câu phản trắc này khỏi kho báu dân gian !
1)http://lm.facebook.com/l.php…
2)http://lm.facebook.com/l.php…
3)http://lm.facebook.com/l.php…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét